Quăng một tảng đá xuống con đường cái ầm.
Có thể là đặt xuống một nền tảng vững chắc, tạo một con đường bằng phẳng vững chãi cho chúng ta cất bước đi. Có đi được xa, được nhanh hay không là do con đường mà chúng ta đã xây dựng nó vững chắc, bằng phẳng như thế nào.
Nhưng cũng có thể là tạo thành một chướng ngại khi chúng ta cất bước trên con đường. Đó là khi tảng đá nằm không đúng vị trí của nó. Một ngày nào đó, vấp phải tảng đá này chúng ta có thể trượt chân ngã xuống. Lấm bùn, bầm mình là chuyện đương nhiên, còn đập đầu vào đá là chuyện của hên xui.
Mấy hôm nay, con đường mà tôi đang làm cũng có thêm một tảng đá kiểu như vậy.
Tôi có thể chọn như:
- Vác tảng đá đó lên và quăng khỏi đường.
- Cứ để đó, đứng lại khỏi đi luôn hay ngày nào đó vô tình vấp phải là xong luôn.
- Nện nó xuống đường, làm đường vững thêm.
Con đường mà tôi đang làm, nếu theo bình thường tôi sẽ làm theo cách thứ ba. Mất công và mệt. Nhưng tôi muốn đường tôi làm nó được tốt nhất có thể. Đó là tính cách và lựa của mỗi người. Tôi thường chọn cách thứ ba và đôi khi là cách thứ nhất.
Nhưng hôm nay tôi mệt, bị đá kê trúng chân. Vừa đau, vừa mệt mỏi vừa hết năng lượng....
Có thể tôi sẽ lựa chọn để đó, kệ nó đi.
Tôi mệt, mệt mỏi thật sự...
Đang ngủ, giật mình dậy....
Tôi ghét bị lừa dối, nên tôi không muốn lừa dối ai, cũng không muốn ai lừa dối tôi.
Nếu tôi lừa dối người khác, tôi sẽ rất khó chịu trong lòng. Cái lương tâm chó gặm của tôi nó không chịu được. Vậy nên thôi, đừng đi lừa dối người khác làm gì cho cái lương tâm nó bị chó gặm đau. Sống thảnh thơi dễ chịu hơn.
Ngược lại, ai lừa dối tôi. Tôi ghét lắm, ghét thật sự. Lừa dối mà để lại kết quả chả ra gì thì càng tệ hơn. Giờ tôi đang trong tâm trạng này. Nên tôi mới mệt. Haiz!
Có thể lừa lừa tôi vài lần, tôi cho qua được. Nhưng tôi nghĩ lừa người khác riết sẽ thành thói quen. Cứ nghĩ người khác dễ lừa lắm. Tôi khó ở và cọc tính. Nên tôi chả muốn ai lừa tôi. Vì hậu quả chả có gì vui hết.