Chuyển nhà lần đầu trong cuộc đời tôi

Có lẽ đánh dấu là một đặc điểm của giống loài để nhớ về một cột mốc thời gian, về một địa điểm trong cuộc đời ngắn ngủi của chúng ta. Tôi thường hay nhặt lại một hòn đá nhỏ, chùi rửa cẩn thận, sau đó cất vào trong một ngăn nhỏ, hoặc một góc nhỏ trong kệ trưng bày, hoặc đơn giản hơn là cất vào một cái hũ có nhiều viên đá khác. Mỗi viên đá thường là một sự kiện trong cuộc đời của tôi, một sự kiện mà tôi muốn ghi nhớ. Đó có thể là một mốc thời gian, một địa điểm mà lúc đó tôi rất hạnh phúc hoặc cũng có thể là khi tôi rất đau buồn, cũng có thể là khi giận dữ... Và thường tôi sẽ ghi lên viên đá sự kiện đó kèm theo thời gian. Đó là một cách để tôi ghi nhớ, ghi nhận đây là một sự kiện trong cuộc đời của mình. 

Có lẽ thói quen này sẽ có ở những người hay hoài cổ. Nhưng nói thật là đến giờ tôi vẫn có rất ít thời gian để mà lôi lại từng viên đá ra mà kiểm đếm hay ngồi nhớ lại xem đó là những sự kiện gì. Có lẽ điều đó sẽ xảy ra trong tương lai, ở một thời điểm mà tôi có nhiều tuổi hơn, phải nói là khi không có nhiều ngoài tuổi (những thứ khác đã hết) thì con người ta mới có thời gian để mà nhìn lại nhiều hơn quá khứ. Tôi thì chắc chưa nhiều tuổi lắm đâu. Chưa đủ tuổi để có nhiều hoài niệm đến như vậy!

Viên đá dưới này đây là viên đá đánh dấu sự kiện rất lớn trong cuộc đời tôi, thời điểm mà rất nhiều sự kiện dồn dập xảy đến.


Đầu tiên có thể nói đến đây là năm đỉnh của đại dịch COVID-19, năm đó thời gian như dừng lại với một số người và như tua nhanh với một số người. Đúng là một năm ám ảnh với dịch bệnh, nhưng cũng là năm loài người xích lại gần nhau hơn (về cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng ở đây). Thời điểm tôi ghi trên viên đá là thời điểm xã hội đang chuẩn bị bước vào giai đoạn đại phong tỏa, đúng không nhỉ, cũng không rõ lắm nữa. Có lẽ phải ngồi tra lịch lại để biết chính xác hơn.

Kế đến đó là đây là năm tôi chuyển nhà liên tục 2 lần trong 1 năm, lần đầu tiên trong cuộc đời, và có lẽ là duy nhất trong cuộc đời tôi gặp phải. Tôi không hy vọng nó xảy là lần nữa trong cuộc đời mình một lần nào nữa. Không bao giờ. Những lần chuyển nhà đó đều xảy ra trong những thời điểm hết sức oái oăm. Vừa mệt mỏi, vừa uất ức. Nước mắt và máu cũng đã chảy xuống trong những lần chuyển nhà này. 


Và đó cũng là thời điểm tôi nhìn rõ được hơn lòng người. Ai là người tốt. Ai là người không tốt. Ai có thể giúp đỡ được mình trong lúc hoạn nạn. Ai có thể dửng dưng, mặc kệ mình. Và ai là người chỉ biết nói lời ngọt ngào, nhưng bên trong lại che dấu biết bao điều khốn nạn... Một năm có quá nhiều ván bài mà ai cũng nghĩ bài của mình là nhất, ai cũng đòi ngửa bài, chặt đẹp... Cả cuộc đời trước đó của tôi, gộp lại chắc cũng không bằng một năm này. Tôi và gia đình nhỏ của mình đã vượt qua được và có thêm được một tí sạn trong đầu.

Năm đó cũng là năm tôi cảm thấy mình gần với cái chết nhiều nhất, và cũng là lúc tôi đã phải tự trả lời cho mình câu hỏi rằng liệu nếu mình mất đi, thì ai sẽ bảo vệ được cho gia đình của mình. Câu trả lời là tôi rút ra được là: CHẢ CÓ AI CẢ! Nên một là mình phải sống, hai là mình phải chuẩn bị để trường hợp xấu nhất còn có đường cho gia đình nhỏ của mình.

Ngoài những điều trên ra thì điều lớn nhất tôi nhận được trong năm đó là con bé nhà tôi. Thật hạnh  phúc khi có con! Đó là sự kiện lớn nhất trong năm này đó!

Mới hơn Cũ hơn